Ôm đứa con thơ trong đêm, lòng tôi lại càng thêm se thắt. Tiếng chồng thở dài càng làm cho không gian thêm não nề. Hạnh phúc của gia đình tôi, chuyện ân ái nguội lạnh cũng chỉ vì kinh tế eo hẹp, khó khăn.

Càng ngày tôi càng nhận ra rằng, tiền bạc là một ảnh hưởng lớn đến chuyện chăn gối vợ chồng.

Vợ chồng tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp. Ngày đầu mới cưới, dù còn khó khăn nhưng vợ chồng tôi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, niềm tin vào tương lai. Khoảng thời gian đó vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Chuyện ân ái vợ chồng cũng rất mặn nồng. Nhưng thời gian cùng với sự khó khăn về kinh tế, nhất là khi đứa con đầu lòng ra đời, tình cảm vợ chồng tôi dần xa cách.

chuyen-chan-goi
Anh bỏ mặc chuyện chăn gối vợ chồng vì kinh tế gia đình khó khăn (Ảnh minh họa)

Làm không ra đồng tiền, anh thường xuyên cáu gắt với tôi, sinh hậm hực. Anh khó chịu với tôi vì tôi vừa sinh con xong, không đi làm. Tôi biết mình là gánh nặng với chồng nhưng vì sức khỏe yếu tôi không thể vừa đi làm vừa chăm nuôi con được. Mỗi lần đi làm về, nhìn thấy những tờ hóa đơn, những khoản cần tiêu anh lớn tiếng quát tháo tôi là người đàn bà vô dụng. Trong ánh mắt anh hằn lên sự uất ức. Tôi thông cảm với sự bực bội đó của anh khi mà vì gia đình nhỏ này anh đã phải vất vả rất nhiều. Nhưng bản thân tôi cũng có những nỗi khổ tâm của riêng mình.

Hàng đêm, anh không thèm động chạm đến người tôi. Đi làm về anh đặt người ngủ một mạch tới sáng. Tôi khao khát yêu thương, nửa đêm vòng tay qua người chồng ra hiệu nhưng anh hất tay tôi ra. Sự bực dọc của anh bộc lộ ngày một rõ ràng. Nhiều lần như vậy, tôi hỏi chồng, anh chẳng nề hà mà nói rất thẳng thắn: “Em thử đặt mình vào vị trí của anh đi. Đi làm từ sáng tới tối, cắm mặt vào công việc, về tới nhà trăm khoản đổ xuống đầu thủ hỏi còn có chút sức lực nào nữa đâu mà ham hố. Em chỉ ở nhà chăm con, nhàn rỗi quá sinh ra lắm chuyện. Giá mà em biết kiếm tiền như người khác thì cũng đỡ được cho anh phần nào. Tốt nhất em đừng đòi hỏi nữa”.

Tôi biết mình không đảm đang như người vợ khác nhưng vì sức khỏe yếu, hơn nữa nếu tôi đi làm đứa con nhỏ lại phải thuê người trông nom cũng tốn kém không ít. Chính vì vậy tôi mới tính chuyện nuôi cho con cứng cáp một chút mới đi tìm việc. Chẳng ngờ trong mắt chồng tôi lại là kẻ ăn bám tồi tệ như vậy.

Tôi tủi thân nhiều lắm vì tôi cũng là người đàn bà, cũng có ham muốn bản năng của riêng mình. Nhưng anh không bao giờ quan tâm đến điều đó. Nếu không thích, anh không bao giờ ngó ngàng đến tôi. Chuyện chăn gối vợ chồng cũng vì thế mà nguội lạnh. Còn hôm nào đó, vì nhu cầu sinh lí, anh vồ lấy tôi như con thú dữ vồ mồi. Anh làm chuyện đó mà không cần biết tôi có cảm giác gì. Thứ duy nhất anh muốn là được thỏa mãn Có thể nói, nếu anh thích, hoặc hôm nào đó anh quá buồn chán, say rượu anh hành hạ tôi suốt đêm. Toàn thân tôi mệt mỏi rã rời.  Xong việc, anh để mặc tôi nằm đó, quay vào tường ngủ một mạch.

chuyen-chan-goi-1
Tôi dần lãnh cảm với chồng sau một thời gian dài chuyện chăn gối nguội lạnh (Ảnh minh họa)

Không biết bao giọt nước mắt của tôi đã rơi nhưng tôi không dám trách anh. Giờ đây tôi mới thấm thía cái cảnh khó khăn, túng bấn ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình như thế nào. Ai đó cứ nói tiền bạc không mua được hạnh phúc nhưng nó lại là thứ làm cho hạnh phúc dễ dàng nảy sinh và tồn tại hơn. Tôi hiểu vấn đề chồng gặp phải nhưng tôi cho rằng vợ chồng sống với nhau vì cái tình cái nghĩa, sự khó khăn lúc này chỉ là tạm thời. Tại sao cả hai không thể đồng lòng bên nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này mà anh phải đối xử với tôi như vậy. Hành động của anh ngày một thêm lỗ mãn, thô kệch hơn và đồng nghĩa với điều đó, tình yêu dành cho chồng trong tôi cũng mất dần.

Tôi bắt đầu tìm được việc và đi làm vì thế kinh tế gia đình cũng được cải thiện phần nào. Anh cũng đã bớt khó chịu hơn nhưng cảm xúc trong tôi không còn như trước nữa. Tôi cũng muốn trốn tránh chuyện chăn gối vợ chồng với chồng sau không biết bao lần anh lôi tôi ra như một món đồ chơi tình dục hoặc vất xó tôi như một thứ đồ sa thải. Tất cả những điều đó khiến tôi thấy mình không được tôn trọng và mất dần cảm giác yêu thương.

Giờ đây vợ chồng tôi sống như hai cái bóng trong ngôi nhà của mình. Sớm tối chúng tôi vẫn đi về, cùng nhau chăm sóc con cái. Tôi vẫn chiều chồng mỗi khi anh có ham muốn nhưng bằng một thái độ “trả bài” không chút cảm xúc. Tôi không hiểu rồi cuộc hôn nhân này sẽ về đâu?